Trong xe, Tiêu Tân Lôi không ngừng trêu đùa Tam Tể Nhi, sau khi phát hiện nó không nguy hiểm, cô bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Trước đó Tiêu Tân Lôi chọn làm nhân viên thu ngân ở cửa hàng bán đồ dùng thú cưng là vì cô yêu thích động vật nhỏ.

Mặc dù Tam Tể Nhi tỏ ra cực kỳ cao lãnh nhưng Tiêu Tân Lôi vẫn nhiệt tình chăm sóc.

"Tam Tể Nhi ngoan như vậy sao lại muốn chui vào trong quần áo tôi chứ?"

Tiêu Tân Lôi trừng mắt hỏi Ôn Văn: "Nhất định là tên biến thái ông dạy nó!"

"Cô nói vậy là oan uổng tôi quá, tôi dạy nó làm thế làm chi chứ?" Ôn Văn cười khổ, đúng là tai bay vạ gió mà.

Tiêu Tân Lôi không tin: "Mới vừa nãy ông còn nói ngửi thấy mùi, nhất định là ông dạy nó."

"Chuyện này phải nói rõ ràng, tuy tôi đúng là biến thái nhưng gu thẩm mỹ của tôi thì vẫn bình thường, cô không phải gu của tôi, bảo nó chui vào quần áo cô làm chi chứ, muốn tự gây phiền phức cho mình à?"

Tiêu Tân Lôi bị lời nói của Ôn Văn chọc giận, muốn nhéo tay anh, người này ăn nói thẳng như ruột ngựa như vậy chẳng trách lớn tuổi rồi mà chẳng có được một người bạn gái.

Nhưng đột nhiên bài ca gậy sắt vang lên, Ôn Văn có điện thoại.

Anh cầm điện thoại lên thì phát hiện là Triệu Kim Võ gọi tới.

"Sao rồi, chuyện tôi muốn ông đã chuẩn bị xong chưa?" Ôn Văn lạnh nhạt nói.

Triệu Kim Võ khép nép nói: "Đã xong, đã xong rồi, là Trình hói bên thành Tây, người của hắn ra tay ác nhất."

"Ác thì tốt, tôi chỉ sợ không đủ ác thôi." Ôn Văn thỏa mãn gật đầu, muốn Triệu Kim Võ làm chuyện này chính là tiện lợi như vậy.

"Hôm nay bọn họ đang tìm kiếm ngài ở khắp nơi, tôi không tiết lộ thân phận, chỉ cần ngài tới địa bàn của Trình hói bên thành Tây, lộ diện ở nơi nào dễ thấy một chút, bọn họ sẽ tới."

Ôn Văn bàn vài vấn đề chi tiết với Triệu Kim Võ, sau đó nói: "Rồi cúp máy đi, chuyện thành công sẽ không thiếu chỗ tốt cho ông đâu."

Cúp máy, Ôn Văn nhìn sang Tiêu Tân Lôi, lộ ra nụ cười tủm tỉm.

Sau đó sa sầm mặt trực tiếp chạy thẳng tới thành Tây, Tiêu Tân Lôi không rõ tình huống, ngay cả chuyện Tam Tể Nhi cũng quên hỏi.

"Ông làm sao vậy?"

Trên mặt Ôn Văn lộ ra biểu tình bi thương, giống như chiến sĩ chuẩn bị liều chết.

"Tôi gặp phiền phức rồi."

"Phiền phức gì?"

Tiêu Tân Lôi trừng to mắt, phiền phức gì làm anh ta biến thành như vậy chứ?

"Tôi không thể nói, nhưng làm phiền cô chốc nữa lái xe tôi về giùm nhé."

Tiếp đó, Ôn Văn không nói thêm gì nữa, bầu không khí trong xe cũng trở nên ngột ngạt.

Ôn Văn không ngừng đặt câu hỏi, hi vọng có thể giúp được Ôn Văn nhưng Ôn Văn chỉ lắc đầu không nói câu nào, điều này làm cô lại càng lo lắng hơn.

Rất nhanh, Ôn Văn đã tới được mục tiêu, lối vào một khu trung tâm bơi lội ở thành Tây.

"Cô ở đây chờ, nếu tôi không quay lại thì cô nhất định phải bảo vệ xe của tôi thật tốt đấy."

Nói xong, Ôn Văn liền xuống xe rồi nghênh ngang đi tới đi lui ngoài cửa trung tâm, rất nhanh sau đó đã bị một đám đàn ông đang trò chuyện ở gần đó chú ý.

Đại ca treo thưởng, ai bắt được tên này sẽ thưởng mười nghìn NDT!

Mà Ôn Văn thì giống như không phát hiện, vẫn mờ mịt đi qua đi lại ở nơi này.

Một lát sau, trong ánh mắt sợ hãi của Tiêu Tân Lôi, một người đàn ông tiếp cận phía sau Ôn Văn, đập một cục gạch vào ót anh, tiếp đó vài người xúm tới trùm bao bố rồi vác lên một chiếc xe bánh mì.

Tiêu Tân Lôi bụm miệng, bị dọa tới phát hoảng, nhưng nghĩ tới lời Ôn Văn nói khi nãy nên không dám đi ra ngoài.

Cô có thể nhìn thấy tử vong, thế nhưng hiện giờ thì vẫn chưa có được năng lực chiến đấu.

Phần lớn người siêu năng đều tốn thời gian rất lâu mới biết được mình rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, mình rốt cuộc có thể làm gì.

Khoảng thời gian này chính là cảnh giới Thăm Dò, người siêu năng biết rõ mình có năng lực gì như Ôn Văn thật sự rất ít.

Sau một phen hoảng loạn, Tiêu Tân Lôi bình tĩnh lại rồi gọi điện thoại cho Lâm Triết Viễn.

"Lâm đội trưởng, chuyện lớn không tốt rồi!"

Nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Tiêu Tân Lôi, Lâm Triết Viễn cũng khẩn trương: "Sao vậy?"

"Ôn Văn bị bắt rồi!"

Lâm Triết Viễn có chút giật thót, vội hỏi: "Ai bắt, Đọa Thần Huyết, Hoang Đường Chi Ngữ hay tổ chức thần bí nào khác..."

"Không phải... là một đám xã hội đen, rất hung ác!" Tiêu Tân Lôi nghẹn ngào nói.

Sắc mặt Lâm Triết Viễn bình tĩnh trở lại, sau đó không trả lời mà trực tiếp cúp máy.

Không phải con nhóc này đang lừa anh chứ?

Một người đàn ông trưởng thành, bị cảnh sát bắt cũng tin được, không thì bị bang hội xã hội đen bắt cũng tin được, nhưng nếu nói là bị đám trẻ mẫu giáo thành Bắc bắc trói thì không phải đang đùa à?

Nghe thấy tiếng cúp máy, Tiêu Tân Lôi cũng tỉnh táo lại.

Cô đã tận mắt nhìn thấy sự khủng khiếp của Ôn Văn, một người siêu năng mạnh như vậy sao có chuyện bị người thường bắt cóc chứ...

Sở dĩ trước đó cô bị dọa đến vậy là vì Ôn Văn đã tạo ra một bầu không khí quá bi thảm.

Bây giờ nghĩ lại thì hơn phân nửa là tên Ôn Văn kia đùa giỡn cô.

Bằng không trong trạng thái khẩn trương như mà hắn còn nhiều lần nhấn mạnh tới chuyện xe của mình như vậy chứ?

...

Trùm đầu bị xốc ra, Ôn Văn nhìn thấy rõ địa điểm hiện giờ.

Đây là căn nhà xưởng cũ nát.

Nơi này bình thường không nhìn thấy, nhưng muốn tìm thì luôn có thể tìm được.

Quần áo trên người bị cởi, tay chân tách ra, bị dây thừng treo lên, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Bọn họ chính là đám đàn em của Trình hói mà Triệu Kim Võ nói trong điện thoại trước đó, những tên tay đấm chân chính sinh sống trong mặt tối của xã hội.

Đám thanh niên lông màu Wilson giết trong đường hầm trước đó so với đám người này thì chỉ là đám búp bê thánh thiện mà thôi.

"Thằng nhóc, tỉnh."

Một người đàn ông tóc húi cua trên mặt có thẹo bóp cằm Ôn Văn, bắt anh phải ngẩng đầu.

Ôn Văn làm bộ hoảng sợ nhìn tên mặt thẹo này, thế nhưng trong mắt thì không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn muốn cười.

"He he, xem thằng nhóc này bị dọa này."

Mặt theo chỉ mặt Ôn Văn cười to hai tiếng, sau đó trực tiếp quất một roi vào người Ôn Văn, phần da thịt bị quất trúng lập tức xanh tím.

Ôn Văn cắn chặt răng không lên tiếng, loại đau đớn này anh có thể nhịn được.

"Cơ thể khá rắn chắc đấy, người bình thường bị một roi này của tao đã sớm da tróc thịt bong rồi."

...

Mặt theo đưa tay dùng sức xoa nắn vết thương, ngạc nhiên nói.

Để chính mình không có một cơ thể có tố chất quá mạnh mẽ rồi ảnh hưởng tới chuyện bắt cóc lần này, hiện giờ Ôn Văn đang dùng thể chất của kẻ điều khiển rối.

Thân thể yếu ớt của Ôn Văn kết hợp với sức lực mạnh mẽ của bản thân Ôn Văn sẽ sinh ra hiệu quả một cộng một nhưng lại nhỏ hơn không chấm năm, như vậy thể chất của anh sẽ không quá thái quá.

Nhưng cho dù đã hạ thấp thì tố chất cơ thể Ôn Văn vẫn mạnh mẽ hơn người bình thường không ít, hoàn toàn có năng lực giết chết đám tay đấm này.

May là đám người này không phát hiện.

Tên kia lại quất hai roi, sau đó chỉ cái bàn dụng cụ tra tấn ở bên kia, vỗ vỗ vai Ôn Văn nói: "Đây chỉ là món khai vị thôi, chốc nữa tất cả những món này đều sẽ dùng trên người mày một lần."

"Có một ông chủ chi ra năm trăm ngàn muốn hành hạ mày tới chết, mà không chỉ đơn giản là hành hạ tới chết mà thôi, phải là càng thảm thì ông chủ lại càng vui."

"Bọn tao bình thường cũng là người tử tế, nhưng ai mà lại không cần tiền để sống chứ, mày có chết cũng đừng tìm tao, muốn tìm thì tìm ông chủ kia kìa, kiếp sau nhớ đừng đắc tội người không nên đắc tội."

Ôn Văn rốt cuộc không thể khống chế được biểu cảm hoảng sợ nữa, chuyển thành nụ cười mỉm mê cười.

Ông chủ ra tiền hành hạ anh chính là bản thân anh!

0.12980 sec| 2410.586 kb